Cô học trò nhỏ trở lại thăm lớp cũ, trường xưa sau 22 năm rời ghế giảng đường, những kỉ niệm như còn nguyên vẹn nơi ô cửa, hàng cây, chỗ ngồi, bục giảng. Vẫn còn đây từng ánh mắt, nụ cười thuở đôi mươi mộng mơ và tinh nghịch. Vẫn còn đó lời thầy tự thuở xưa còn hoài ấm áp. 22 năm trôi qua, được trở lại trong vòng tay thầy cô, bè bạn, cô học trò nhỏ tự hào khi được tiếp tục công việc của thầy cô khi xưa, tận tụy đưa từng lớp học trò tới bến bờ tri thức, chắp cánh cho những ước mơ tuổi trẻ bay cao, bay xa.
Trân trọng giới thiệu bài thơ “Tri ân Thầy cô – Người chắp cánh tương lai” của Phó Giám đốc Học viện Phụ nữ Việt Nam – Hà Thị Thanh Vân.
Hai mươi hai năm tốt nghiệp ra trường
Ngày trở lại vấn vương nhiều nỗi nhớ
Thày, Cô ngày ấy - người đã đi, người còn ở
Vẫn vẹn nguyên bài học thuở ban đầu
Lớp học thân yêu, chỗ ngồi cũ còn đây,
Chỉ bè bạn tôi mỗi người mỗi ngả,
Cành phượng già đung đưa theo gió nhẹ
Rắc lá vàng trên áo nhớ ngày xưa...
Đã có lần tôi đứng hết buổi trưa
Ngẩn ngơ ngắm bầu trời đầy nắng
Thầm ước mong trái tim mình tĩnh lặng
Để thương hoài ký ức của tuổi thơ
Tôi trở về nơi chắp cánh ước mơ
Lòng ngập tràn niềm vui vô bờ bến
Trân trọng cảm ơn các thày cô kính mến
Ươm hạt tâm hồn cho kết quả hôm nay!
Niềm tự hào trong tôi cứ đong đầy
Mái trường cũ, tóc Thày Cô đã bạc
Tình yêu nghề giáo chẳng hề đổi khác
Thắp sáng tương lai - vun những ước mơ dài!